Minh Hồng's second birthday

Lilypie - Personal pictureLilypie Second Birthday tickers

Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Hoang mang

Liệu có bao giờ chồng đọc được những dòng này của vợ không nhỉ, nếu đọc được, chồng hãy cứ yên tâm, lúc vợ viết những dòng này là lúc vợ bình tâm nhất, viết để thấy rằng, ah, có những lúc mình điên như thế, và mình đã vượt qua. Đến giờ vợ vẫn luôn tự hào về mình, vì luôn biết cách tự cân bằng, luôn biết tìm ánh sáng trong đường hầm, mặc dù ánh sáng đó có thể phát ra từ đầu chiếc tàu lửa đang lao tới. Sóng gió đã qua, giờ chỉ còn dư âm của hoàn lưu bão...


7 năm yêu nhau, 1/4 đời người, nhiều lắm chứ, tự hào lắm chứ, vì mình có thể yêu 1 người nhiều như thế, hiểu 1 người như thế. Cho đến giờ, không biết chồng có thế không chứ vợ vẫn thấy tim mình đập rộn lên mỗi tối chồng nhắn tin, hoặc mỗi chiều t6 chồng gọi vợ ra đón, nhìn thấy chồng từ xa đã muốn ôm chầm lấy hoặc làm điều gì đó tương tự, nhưng may, vẫn còn kìm chế được. 4 ngày xa nhau thật khủng khiếp, hồi yêu nhau, ngày nào cũng gặp, giờ cưới rồi, 1 tuần gặp chồng 2 ngày, gần 3 năm mà không thể quen nổi. Vẫn nhớ hồi yêu nhau, có lần chồng bảo vợ, điều mong muốn nhất của chồng là mỗi sáng tỉnh dậy được nhìn thấy vợ đầu tiên, hạnh phúc nhỏ bé ấy, đến bao giờ mới thực hiện được. Vợ cũng muốn trước khi đi làm, được rúc vào chồng 1 chút, được chồng ôm 1 chút, giờ mỗi sáng mở mắt ra chỉ thấy thiên thần nhỏ đang ngủ ngon lành, tay ôm cổ mẹ.


Vợ cứ nghĩ, yêu thì cưới nhau thôi, không nghĩ cuộc sống hôn nhân có nhiều thứ phải đối mặt thế. Có lần chồng nói: không muốn về nhà vì về nhà rất ức chế. Vợ đã đau lòng biết chừng nào, lại nghĩ miên man, chắc tại mình làm chưa tốt, chắc có vấn đề gì chồng mới chán về nhà như thế...Rồi thì tự cố gắng thay đổi mình 1 chút, dịu dàng 1 chút, nhẫn nhịn 1 chút, chồng biết tính vợ mà, ngang bướng, ko muốn nhận mình sai nhưng lúc nào cũng cố gắng sửa sai nếu như thế là tốt.


7 năm qua, chưa một lần vợ phải lo lắng về chồng, sự chung thủy của chồng gần như được kiểm chứng, đóng dấu ISO, nhiều lúc cũng thấy lấn cấn trong lòng nhưng tin chồng là tuyệt đối, lúc nào cũng thế, rất tin vì rất yêu. Thế rồi mọi thứ sụp đổ trong vòng 1 giây, 5 chữ định mệnh như con dao phay, đâm chém khắp nơi, khiến tim vợ như vị bóp nghẹt, sức lực bị vắt kiệt, trí não như bị ai khoắng tung lên, lộn xộn, muốn đập phá, gào thét, Shock, đau đớn, hoang mang, rồi ngơ ngác, chả còn biết tin vào cái gì. Ôm con trong lòng mới thấy bình tâm lại, vẫn còn có điều giữ chân mình, bình tĩnh. Rồi cứ thế, quá khứ hiện tại liên kết với nhau, chợt thấy nhiều điều vô tình hoặc cố ý chồng nói có liên quan thế mà ko nhận ra, rồi cứ như người điên, cố tìm ra chứng cứ cho những sai lầm có hoặc không của chồng. Chồng đã thề sống chết, nhưng sao vẫn không thuyết phục được mình, tin vào 7 năm quá khứ hay 1 giây hiện tại. Tất cả chỉ còn 2 từ: trống rỗng...


Chồng biết tính vợ, nhạy cảm, hay suy diễn, từ 1 cái móng tay có thể nghĩ ngay đến 1 xác chết, vậy mà chồng vẫn làm thế, tổn thương vô cùng, mình ở nhà đúng cảnh nuôi con, chờ chồng, vậy mà chồng có thể làm điều đó với mình, cho dù không có gì, nhưng là cả một sự xúc phạm, xúc phạm cả đến bản thân chồng, rồi người đó nghĩ chồng thế nào, không đứng đắn, à ơi ...
Vợ có ghen không? Ghen chứ, lúc đó sao thấy hâm mộ Hoạn Thư thế không biết, muốn tung hê tất cả, muốn ra sao thì ra. Chỉ cần nghĩ chồng mình nghĩ đến người khác thôi, chưa cần có gì, chỉ cần nghĩ đến người khác thôi là không chịu nổi, máu điên cứ sôi sùng sục trong người.

Dù sao vẫn phải tiếp tục tin, để còn sống tiếp chứ, chồng không làm thế với vợ đúng không? Chồng không lừa dối vợ đúng không? Chắc là thế...

P/S: Lòng dặn lòng: Thôi, cố gắng sống hết mình, để nếu có điều gì đến, có thể tự an ủi: "không phải lỗi của mình", AQ quá.






Đọc thêm!